“ Đừng đốt! Trong đấy đã có lửa rồi.” (Nhật ký Đặng Thùy Trâm)

Đó là lời của một cựu chiến binh Mỹ, người đã có công giữ gìn linh hồn bất diệt của một nữ bác sĩ Việt Nam – một cô gái hy sinh vì đất nước vì sự nghiệp chăm sóc bệnh nhân khi vẫn còn dạt dào thanh xuân. Cô như ngọn lửa bất tử trường tồn theo năm tháng, lan tỏa sức nóng, sức ảnh hưởng đến bao thế hệ điều dưỡng ngày nay, đại diện cho tình yêu thương, nhiệt huyết tuổi trẻ nguyện hết sức mình phục vụ và chăm sóc bệnh nhân.

Nhân ngày điều dưỡng 12/05, ngày tri ân những thiên thần áo trắng, chúng ta hãy tạm dừng nhịp điệu hối hả của cuộc sống để thổi bùng lên ngọn lửa hăng hái say mê mặc cho vòng xoáy mưu sinh cuộc đời cuốn vào vẫn không quên đi những khát khao một thời tuổi trẻ, dưới ngọn cờ Hippocrates, vì người bệnh tận sức tận tâm. Một ngày để cảm ơn những người điều dưỡng, những cánh tay trợ thủ đắc lực của bác sỹ, những hình bóng có thể nhỏ bé, có thể lặng lẽ nhưng lại góp phần mạnh mẽ trong công cuộc chiến đấu chống lại bệnh tật mang đến sức khỏe cho mọi người.

Điều dưỡng có thể nói là một nghề đặc biệt vì họ trực tiếp chăm sóc cho bệnh nhân cả về thể chất lẫn tinh thần. Họ không chỉ là người cha, người mẹ với những bệnh nhi bé bỏng ngây thơ mà còn là người anh, người chị thậm chí là những người bạn thân thiết với các bệnh nhân ở mọi lứa tuổi. Điều dưỡng ngoài việc đồng hành cùng bệnh nhân trong những giây phút sinh tử nơi cấp cứu, nắm tay họ vượt qua bờ vực mấp mé giữa sự sống và cái chết, chung vai sát cánh với bác sỹ giành giật bệnh nhân khỏi bàn tay tử thần còn là những người luôn luôn lắng nghe, luôn luôn san sẻ những niềm đau nỗi buồn cùng bệnh nhân trên giường bệnh. Một ánh mắt hiền hậu, một nụ cười lạc quan chất chứa tình cảm sẽ như một liều thuốc bổ cho tâm hồn bi thương, như những trận mưa rào tưới mát cho tâm hồn nóng nực. Những đêm trực thâu đêm để canh trọn giấc ngủ an toàn cho bệnh nhân và sáng ra với những quầng thâm tô điểm trên đôi mắt đầy nghị lực phi thường của điều dưỡng là hình ảnh chói lòa trong bình minh khởi đầu một ngày mới đầy hy vọng. Chúng ta nghiêng mình khâm phục họ.

Nếu như bác sỹ là  khóa son trên khung nhạc, là nhạc trưởng điều hành bản giao hưởng đầy yếu tố kịch tính, hồi hộp xen lẫn vinh quang của công cuộc điều trị bệnh thì điều dưỡng là những nốt nhạc lên bổng xuống trầm phối hợp nhịp nhàng không thể thiếu. Mối quan hệ giữa bác sỹ và điều dưỡng có thể nói là “ tình như thủ túc”, cùng chung lưng đấu cật, hỗ trợ lẫn nhau như cá với nước không thể tách rời. Những dấu hiệu nguy hiểm tinh vi ở bệnh nhân  được đúc kết từ kinh nghiệm thực tiễn của điều dưỡng kết hợp với trình độ chuyên môn sâu của bác sỹ như thanh gươm và tấm khiên chống chọi đẩy lùi bệnh tật, một sự kết hợp hoàn hảo mang lại sức khỏe tối ưu cho bệnh nhân. Thật sự công lao trong âm thầm của điều dưỡng là một món quà vô giá mà thượng đế trao tặng cho ngành y, chúng ta vô cùng biết ơn và trân trọng họ.

Có lẽ không ai được lựa chọn nơi sinh ra để sống nhưng chúng ta có đủ nghị lực và ý chí để đối mặt đương đầu cùng cuộc sống. Mặc cho những áp lực và khó khăn nghề nghiệp đè nén lên đôi vai nhỏ bé của điều dưỡng, họ vẫn tự tin vươn lên như hoa hướng dương tìm đến mặt trời. Nghề nghiệp này có lẽ vẫn chưa kiện toàn về mặt vật chất nhưng luôn giàu có những giá trị tinh thần không gì đong điếm được. Trên tất cả sức khỏe của bệnh nhân là thành tựu vô giá và là nguồn động viên, tiếp thêm sức mạnh để điều dưỡng vững bước trên con đường y nghiệp lắm chông gai lẫn đầy tự hào.

Nhân ngày 12/05, ngày của điều dưỡng tôi xin chúc cho các bạn đồng nghiệp luôn luôn tràn đầy năng lượng, tràn đầy tuổi trẻ và sức khỏe như những bông sen ngát hương, bông súng hùng dũng trong ao bùn quyết liệt vươn lên mang đến hương sắc cho đời.

Một giọt nước tuy nhỏ bé nhưng nếu hoà cùng đại dương, bản thân nó sẽ trở thành đại dương bao la rộng lớn.

 

QUỐC TẾ ĐIỀU DƯỠNG 12/5 – KHOA KHÁM BỆNH

Phòng Điều dưỡng
Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố