Vì những người bệnh đã trao cho chúng ta sự tin tưởng cũng như mạng sống của chính họ!

Lễ kỷ niệm ngày quốc tế điều dưỡng 12/5 là để tôn vinh những đóng góp quan trọng của điều dưỡng, hộ sinh, kỹ thuật viên y, cũng là dịp để anh chị em chúng tôi nhìn lại chặng đường mình đã bước qua trong hành trình làm nghề y của mình. Nhớ lại chững ngày đầu chập chững bước vào giảng đường với nhiều háo hức, những buổi lâm sàng đầu tiên tại bệnh viện với những e ngại, rụt rè. Những buổi chiều tối khi hầu hết mọi người bắt đầu nghỉ ngơi thư giãn sau một ngày còn mình mang balo chuẩn bị chứa kiến thức của đêm dài sắp đến là một trong những thử thách khó khăn nhất mà anh chị em tôi đã trải qua. Ngày đầu nhận việc cũng là ngày chính thức tự chịu trách nhiệm hoàn toàn về những việc mình làm đối với bệnh nhân. Hôm nay nhìn lại chặng đường đã qua, chợt cảm thấy ôi thời gian sao mà nhanh thế, mới đó đã thấm thoát mười ba năm kể từ khi tôi chọn đi theo con đường này. Đôi khi cũng tự hỏi bản thân tại sao lại chọn nghề điều dưỡng, lại còn là một điều dưỡng nhi khoa và còn công tác tại khoa Cấp Cứu. Tôi lại càng thấm thía hơn câu nghề chọn người, vì thực sự khi ngồi trên ghế nhà trường tôi không hề có khái niệm gì về nghề nghiệp hiện giờ của mình – biết đâu là một phép màu kì diệu gì gắn kết tôi với công việc hiện tại chăng? Vì nhiều lúc có những khoảnh khắc thực sự rất chán nản và muốn bỏ cuộc. Càng làm lâu tôi lại hiểu lý do tại sao các anh chị đi trước lại nói nghề của mình là làm dâu trăm họ. Nhưng bên cạnh đó, tôi cũng thật sự biết ơn gia đình đã luôn chăm lo, động viên để bản thân có thể đi trên con đường hao tốn nhiều thời gian, sức khoẻ thể chất và tinh thần. Biết ơn những hành trang mà thầy cô ở nhà trường đã chuẩn bị cho mình. Biết ơn những kinh nghiệm lâm sàng quý giá mà anh chị em tiền bối đã cho mình suốt thời gian qua. Biết ơn những đồng đội đã kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu nhưng lần thâu đêm suốt sáng giành cơ hội sống tiếp cho các bệnh nhi. Biết ơn những bệnh nhân, thân nhân đã luôn tinh tưởng và tiếp thêm sức mạnh để bản thân có thể tiếp tục bước trên con đường mà mình đã chọn. Ánh mắt, nụ cười của các bé thực sự là một động lực rất to lớn để tôi đi tiếp con đường này, là năng lượng để tôi có thể chiến đấu suốt một đêm không ngủ. Và tôi cũng rất biết ơn ban lãnh đạo bệnh viện đã tạo điều kiện để tôi có thể tiếp xúc với những trang thiết bị mới, cũng như những khóa học nâng cao kiến thức giúp tôi ngày một hoàn thiện hơn con người còn nhiều thiếu sót này. Nhìn lại cuộc đời, dù là trong bất cứ công việc hay ngành nghề nào, cái tâm vẫn cần phải có. Y khoa lại càng cần đến điều này hơn hết, khi hằng ngày bạn phải chứng kiến bao ca tai nạn, bao căn bệnh hiểm nghèo hay những mảnh đời bất hạnh. Dù vất vả, dù có thể hiện tại chưa được xã hội nhìn nhận, đánh giá một cách đúng đắn và còn nhiều bất công nhưng tôi mong khi đã chọn theo nghề Y nói chung cũng như điều dưỡng nói riêng, thì hãy luôn cố giữ lại sơ tâm của mình. Vì bản thân mình và vì những người bệnh đã trao cho chúng ta sự tin tưởng cũng như mạng sống của chính họ.

QUỐC TẾ ĐIỀU DƯỠNG 12/5 – KHOA CẤP CỨU

Phòng Điều dưỡng
Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố