Tâm sự nghề điều dưỡng …

Tôi sinh ra ở vùng nông thôn nghèo vào những năm thập niên 80. Lúc ấy kinh tế còn khá khó khăn nên người dân ít được tiếp cận với y tế.  Những lần được đi theo người thân khám bệnh, tôi rất háo hứng, vì có để gặp được y tá, bác sĩ. Bởi trong tôi luôn có sự ngưỡng mộ và yêu thích đặc biệt với nghề Y. Tôi cảm nhận màu áo blouse trắng hết sức thiêng liêng. Từ đó trong tôi luôn có sự thôi thúc là sau này mình phải cố gắng học tập để trở thành nhân viên Y tế, góp một phần sức lực của mình cống hiến cho xã hội. Và hiện tại, giấc mơ ấy đã trở thành sự thật.

Hiện tôi công tác tại khoa Ngoại Lồng Ngực-Tim Mạch, thuộc Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố. Hằng ngày tôi chăm sóc cho những em nhỏ không may mắc bệnh tim bẩm sinh. Đa số các bé phải trải qua cuộc đại phẫu thuật để tìm lại trái tim khỏe mạnh. Những lúc như thế, tôi và các đồng nghiệp phải cố gắng gấp đôi sức lực để chăm sóc các bé tốt nhất.

Chúng tôi cảm được nổi đau cả thể xác và tin thần mà các bé đang chảy qua. Bên cạnh đó, thân nhân các bé cũng chịu những lo lắng áp lực không kém gì chúng tôi. Những đêm thức trắng để chăm sóc cho con, cháu mình. Có đôi khi họ không kiểm soát được cảm xúc và lời nói của mình, nên có những lời nói có phần trách móc dành cho nhân viên y tế. Nghe những lời đó, chúng tôi chỉ nhẹ nhàng giải thích mong nhận được sự thông cảm từ người nhà bệnh nhân. Cũng có đôi khi chúng tôi đành bất lực và im lặng, chỉ dám tâm sự cho nhau nghe và chia sẽ cho nhau.

Ngành Y thường được ví là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Đi đôi với điều đó là trách nhiệm, nghĩa vụ của nhân viên y tế luôn cao hơn bao giờ hết đối với sức khỏe và tính mạng của bệnh nhân, những người luôn đặt trọn niềm tin và hy vọng vào chúng tôi.

Nhân viên y tế nói chung và cá nhân tôi nói riêng, một điều dưỡng chăm sóc cho những em nhỏ tại ngôi nhà Nhi Đồng Thành Phố, đều có những khó khăn, vất vã, miềm vui, nổi buồn của nghề mang lại. Đôi khi là những áp lực tưởng chừng như khó có thể vượt qua được. Trong thời gian sáu năm công tác tại Bệnh viện, khoản thời gian không quá ngắn, cũng chưa đủ dài, đã có lúc tôi nghĩ tới việc không theo nghề nữa, chuyển sang một công việc khác có lẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười của những thiên thần nhỏ, niềm hạnh phúc vỡ òa của những ông bố, bà mẹ khi con mình khỏe mạnh, những cái nắm tay như gửi gắm hết hy vọng, niềm tin của gia đình, người thân các bé trao cho chúng tôi thì mọi mệt mỏi, áp lực dường như không còn nữa. Song song đó, là những lời động viên từ gia đình, đồng nghiệp, các cấp lãnh đạo luôn sẵn sàng lắng nghe và thấu hiểu. Tôi tìm thấy động lực cho chính mình từ những điều ấy.

 

Tôi càng cảm thấy yêu công việc của mình hơn, ngọn lửa nhiệt huyết trong tôi như được thắp lên một lần nữa. Tôi thấy hạnh phúc khi được làm việc và cống hiến hết mình cho ngành Y.

Tôi yêu nghành Y, tôi yêu blouse trắng và tôi muốn lan tỏa những điều này đến các bạn đặc biệt là các nhân viên y tế đang nổ lực và cống hiến hết mình cho ngành Y nước nhà, đôi khi chúng ta sẽ gặp phải những khó khăn, áp lực trong cuộc sống lẫn công việc, nhưng các bạn hãy khoan vội từ bỏ, chúng ta hãy suy nghĩ về lý do vì sao chúng ta lựa chọn ngành nghề này, về sứ mệnh của người thầy thuốc. Tôi tin các bạn sẽ tìm thấy được lí tưởng của chính mình trong đó.

Hãy sống và cống hiến cho đời bằng cả trái tim nhiệt huyết, thì mọi khó khăn, thất bại sẽ trở thành bài học quý giá cho chúng ta sau này!

QUỐC TẾ ĐIỀU DƯỠNG 12/5 – KHOA NGOẠI LỒNG NGỰC

Phòng Điều dưỡng
Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố