Đôi dòng tâm sự về nghề điều dưỡng

Tôi đến với nghề không hề định hướng trước. Năm lớp 12, đến thời điểm chọn ngành, chọn nguyện vọng vào đại học, tôi cũng không định hướng trước được sẽ theo nghề nào, ngành nào. Đối với tôi chỉ đơn giản vào một trường đại học, ra trường có một cái nghề, dễ tìm việc để nuôi sống mình.

Thoắt cái đã bước sang năm thứ 8, cũng không quá dài và cũng không quá ngắn. Nhưng với tôi có rất nhiều cảm xúc thăng trầm với nghề và đọng lại là tình yêu nghề và nhiệt huyết của bản thân và đồng nghiệp trong ngành y tế…
Mọi người vẫn thường bảo nhau: “Điều dưỡng là nghề làm dâu trăm họ, là nghề thấp kém, nghề bạc bẻo”. Bởi hàng ngày, hàng giờ điều dưỡng là người trực tiếp xúc với người bệnh, là người đầu tiên tiếp nhận những phản ứng khó chịu nhất cũng như những phản ứng tích cực nhất của người bệnh.

Ngoài ra còn thực hiện y lệnh điều trị, phối hợp với bác sỹ trong chăm sóc và điều trị người bệnh. Đặc biệt những ca bệnh nặng, chăm sóc điều dưỡng luôn được thực hiện toàn diện, liên tục, không chỉ chăm sóc về bệnh mà còn chăm sóc về tinh thần, chăm bệnh đã khó, chăm bệnh nhi còn khó gắp trăm lần. Nhưng sâu trong ánh mắt mỗi người điều dưỡng là nỗi buồn khi chăm sóc những người bệnh giai đoạn cuối, phải giải thích cho gia đình họ ra sao, tạo điều kiện cho họ được ở gần các bé như thế nào. Theo tôi, dù ít hay nhiều thì mỗi người điều dưỡng, đều đã trải qua những cảm giác như vậy, ít nhật một lần trong cuộc đời với nghề.

Và hiếm có một nghề nào buộc con người phải vượt qua giới hạn về tình thương và sự chai lì trước những điều tiếng không hay cũng như đối mặt với những hiểm họa rình rập…như vậy. Có lẽ chỉ có tình yêu nghề mới làm được việc đó bởi chúng tôi luôn lắng nghe, thấu hiểu người bệnh…

Nghề đã dạy tôi: “Trong cuộc sống này, sẽ có một số người thoáng qua cuộc đời chúng ta, một số khác sẽ ở lại trong giây lát và ghi dấu trong tim mỗi chúng ta. Và kể từ đó, chúng ta không còn là chúng ta của ngày hôm qua nữa. Khi ngoái đầu nhìn lại, không phải tiền bạc hay địa vị bạn đã giành được, mà đều đọng lại là những điều tốt đẹp bạn đã làm cho người khác, đó mới chính là đều quan trọng và có ý nghĩa nhất trong cuộc đời bạn. Đó là nghề điều dưỡng”.

Những ly cà phê pha vội tự thưởng cho nhau, không phải trong bối cảnh an nhàn nhâm nhi tách cà phê buổi sáng. Mà đó là trao cho nhau tinh thần để bắt đầu ngày làm việc hay trong các kíp trực mà có những nỗi buồn, niềm vui chẳng gọi thành tên.

Có thể nói chặng đường phía trước còn rất dài, gian nan. Nhưng tôi tin không một ai trong chúng ta lùi bước. Vì lòng yêu nghề, vì sứ mệnh chăm sóc người bệnh đã đi sâu vào tiềm thức mỗi bạn điều dưỡng. Để hàng ngày chúng ta cùng nhau hô vang khẩu hiệu “Sống là cho đi, đâu chỉ nhận riêng mình”.

Ngày Quốc tế Điều dưỡng sắp đến, ngày mà đôi khi các bạn điều dưỡng vì lo toan cho công việc mà quên mất nó. Tôi muốn lưu lại những dòng cảm xúc này cảm ơn tập thể điều dưỡng Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố, những anh chị đi trước đã giúp tôi rất nhiều trong công tác làm việc và quản lý, cũng chúc cho các bạn luôn Thành công và thành công hơn nữa…